Hai tay tôi buông thõng xuống, mém đánh rơi con. Đầu óc tôi bùng nhùng, toàn tâm trí như không còn tỉnh táo. Tôi như một kẻ điên loạn…
Sinh con đầu lòng ở tuổi gần 40, tôi dành tất cả tình yêu thương cho đứa trẻ với niềm háo hức mong chờ ngày con chào đời. Ở tuổi của tôi và hiện trạng sức khoẻ không được tốt nên bác sĩ cảnh báo trước rằng tôi chỉ sinh được một lần này thôi. Tôi cũng chỉ ao ước có một đứa con để có cơ hội trải nghiệm thiên chức làm mẹ.
Chồng tôi là người Pháp, anh ta ở tuổi gần 50 đã có con riêng với vợ trước. Hiện anh công tác và làm việc lâu dài ở Việt Nam, anh đến với tôi và cũng có một đứa con để vui cửa vui nhà.
Ngày tôi sinh, gia đình, bạn bè đến thăm hỏi, chúc mừng và chỉ muốn được nhìn ngắm đứa con lai đẹp như thiên thần của tôi. Là một bé gái, da trắng, sống mũi cao, cặp mắt xanh lơ, tóc hoe vàng xoăn nhẹ. Ai nhìn cũng mê tít.
Vài người bạn có ý định làm mẹ đơn thân của tôi còn quyết tâm sẽ sinh con lai sau khi thăm bé. Vợ chồng tôi hạnh phúc tràn trề. Có con, tôi cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Mỗi ngày tôi ngắm con thôi cũng đủ thấy niềm vui tràn ngập. Từ ngày có con, tôi không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Thậm chí tôi còn không nghĩ mình có thể trải qua những tháng ngày buồn bã như thế, khi không có con.
Niềm hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu khi chồng phát hiện ra con tôi có biểu hiện hơi lạ, cổ mềm hơn những đứa trẻ khác, còn ánh mắt thì không tinh anh… Khi ấy, tôi chỉ nghĩ con không được khoẻ nhưng vẫn nghe lời chồng đến khám bệnh ở một nơi uy tín.
Tôi không thể tin được những gì vừa nghe từ bác sĩ: con tôi bị down. Hai tay tôi buông thõng xuống, mém đánh rơi con. Đầu óc tôi bùng nhùng, toàn tâm trí như không còn tỉnh táo. Tôi như một kẻ điên loạn…
Vị bác sĩ nhìn hai vợ chồng với ánh mắt thương cảm nhưng chẳng có cách nào khác. Bản xét nghiệm với nhiễm sắc thể khác thường của đứa trẻ sờ sờ chẳng thể trật vào đâu được.
Tôi về nhà không ăn không ngủ, cứ nhìn con là nước mắt ứa ra. Tôi không còn trẻ và cũng không còn cơ hội để sinh thêm lần nào nữa. Chưa kể, tôi đã không mang đến một sự lành lặn cho đứa con yêu quý của mình. Đó là điều khiến tôi dằn vặt bản thân nhiều nhất.
Phải mất một thời gian dài tôi mới bình tâm và chấp nhận sự thật đau lòng. Nhưng cứ nhìn con là lòng tôi nhói đau. Ngàn lần xin lỗi con yêu của mẹ!
Hà Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét